Tác Giả: den_mot_luc_nao_đo^-^
*em mệt mỏi quá .....em đã nói rồi , em muốn quên anh !
nhưng nói và làm thì là hai việc khác nhau hoàn toàn. thế đấy , đôi khi việc mình muốn chẳng bao giờ thực hiện được . với em thì là thường xuyên , quen rồi , thành chai sạn. thế mà mỗi lần thất vọng thì cứ khóc , thế mới hâm chứ ! đôi khi em muốn gặp anh , gặp anh rồi em sẽ nói là em nhớ anh đến thế nào. thế mà lúc gặp thì hời hợt và hững hờ , 1 cái hôn má rồi lướt qua nhau như thể ko quen. nhiều lúc em thấy anh từ xa , quay đầu lại rồi đổi hướng , chạy vội như thể sợ anh sẽ đuổi theo . 1 câu chào hỏi hình như đối với em cũng quá khó . vì em đòi hỏi nhiều hơn thế . em ko chỉ cần 1 câu chào hỏi , em cần nhiều điều khác nữa . em biết là anh biết em muốn gì . vì vậy mà anh niềm nở nhưng kiên quyết. dũng cảm thật , nếu em ở địa vị anh thì đã ngã lòng rồi.
nhiều lúc chẳng hiểu tại sao tự dưng anh ôm em vào lòng, trước mắt bao nhiêu người , em đẩy ra , biết sẽ làm anh rất thất vọng và buồn bực . nhưng tính em lại thế đấy , chuyện hai đứa mà ko rõ ràng thì chỉ dừng lại ở tình bạn thôi . có lẽ anh cũng biết là em quý anh nhiều hơn tình cảm anh dành cho em . nên nhiều lúc anh tận dụng hơi quá và đối xử với em quá đáng . bây giờ em trả lại đấy! hai đứa ko còn học cùng lớp nữa , em tránh mặt anh mức tối thiểu có thể . mà có gặp anh thì xung quanh em cũng toàn là con trai cùng lớp , anh nhìn thấy , ngần ngại và chào em từ xa , em gật đầu rồi đổi hướng đi , hoặc lướt qua anh , ánh mắt kiêu hãnh .cuối cùng rồi anh cũng phải gập mình trước em . có thể 1 ngày nào đấy , gặp lại , ôn lại chuyện xưa , hai đứa sẽ cười xòa vì thấy mình trẻ con hết biết , nhưng bây giờ đây , hai đứa vẫn còn trẻ và có quá nhiều việc phải bận tâm . em sẽ nghĩ đến anh ít hơn , còn anh thì đã chẳng bao giờ nhớ đến em. vậy là ổn .
cái tin nhắn hôm trước em viết cho anh , anh vẫn chưa trả lời . em biết , nếu là người khác , có lẽ mọi việc đã khác , nhưng cũng có thể máy anh hết tiền , em ko nên cực đoan quá anh nhỉ ? ^^ em biết là em vẫn thể quên anh 100% được , biết thế nhưng ko làm cách nào để xóa đi hình ảnh của anh được , giữa hai đứa đã có quá nhiều kỉ niệm. nhiều đến mức em chẳng biết đặt tên cho kỉ niệm là gì , chỉ biết lưu giữ nơi đây - trong trái tim này. nhớ tất cả những lần hai đứa cãi nhau vì những chuyện ko đầu ( hầu như là chiều nào cũng thế anh nhỉ ? ) những lần hai đứa nhảy slow với nhau ( ôm anh ấm thật đấy ^^) , những lần em trêu anh , anh trêu lại rồi hai đứa bắt đầu cãi nhau rồi quay ra dỗi nhau , thấy fát chán lên quan hệ dở hơi của hai đứa ! mối quan hệ của hai đứa nửa thân nửa ko thân đến mức lũ bạn phải gào lên " chúng mày mà yêu nhau thật thì thế nào nhỉ ? cái cặp lạ lùng , yêu nhau đi cho xong chuyện " . hai đứa quay ra nhìn nhau và bĩu môi " nó áh , ko thèm !!! no thx" , thế rồi bật cười và lại quàng vai nhau như những chiến hữu. mình hồi xưa trẻ con anh nhỉ? chắc bây giờ vẫn thế . cho đến khi nào em quên được anh , quên hẳn...
nỗi nhớ của em dành cho anh cũng ko còn quá cồn cào như trước nữa . những giọt nước mắt cũng ko còn lăn trên má vì anh. cái tình cảm dành cho anh có lẽ cũng chỉ trên mức tình bạn một chút. mình là vợ chồng mà anh nhỉ ? ^^ dù sao thì ở địa vị 1 người vợ , em vẫn sẽ nói em yêu anh mỗi lần hai đứa gặp nhau , ọk baby ?
chẳng còn biết viết gì cho anh nữa , mà dù sao anh cũng chẳng bao giờ vào đây đọc cả , em dừng vậy ! ( viết cho mình mà cứ như là viết thư tình ý ^^ )
BISOUS POUTOUS MON PTIT CHÉRI!!!
************************************************** **************
Lại một thứ 7 nữa rồi anh nhỉ?
Ko biết tự bao giờ, em có thói quen đếm các ngày thứ 7. Xem nào, thứ 7 tuần trước ở nhà này, thứ 7 trước đó một mình ngồi uống cafe – nghĩ về anh, còn tuần trước nữa là lang thang trên net gặm nhấm nỗi buồn và post lên những giọt nước mắt em ngốc quá anh nhỉ?
Sẽ có một ngày, em chẳng thể nhớ hết nổi các ngày thứ 7 trôi qua, lúc đó thì em sẽ phải làm sao đây ?
Tối nay em lại về muộn,liêu xiêu một mình trên con đường đầy lá úa và giá lạnh ... một mình em cùng nỗi nhớ lúc nào cũng tràn ngập. Về đến nhà là mò lên net ngay anh ạ. Sắp đến Valentine rồi, lạ thay đó lại là một ngày thứ bảy. Các bạn sẽ tổ chức Valentine chúc mừng cho tình yêu của mình, bạn bè em - những con người đang yêu - sẽ lại có một tối thứ bảy hạnh phúc, quây quần đông vui lắm nhưng còn em? Em biết mình sẽ lại một mình như ngày hôm nay và biết bao ngày thứ bảy khác - chẳng thể vui ! Cứ như thể ngày thứ bảy là không dành cho em . Có ai đó đã nói với em rằng “tình yêu ko dành cho người ấy, cứ mỗi lần yêu là một lần người ấy mắc nợ. Còn em, em mắc nợ chính bản thân mình”. Người ấy đã nói em như vậy đấy. Vậy là em đúng hay sai ? Chờ đợi một người , nhớ một người ... là sai sao? Em ko biết ... ko biết . Chỉ biết rằng em ko thể ko nhớ ... Mọi người càng quan tâm đến em thì em lại càng thấy lòng mình trống trải. Lạ thật đấy, sao miệng em cười mà trong lòng lại trống rỗng thế này???
Chưa lúc nào em cần có anh như lúc này, anh biết ko? Đã có lúc em tưởng mình đã quên anh, mà em đã hứa với anh như thế rồi cơ mà, em đã nói em sẽ lại sống như những ngày chưa có anh , sao giờ đây lại chẳng thể làm được điều đó???
Lúc nào trong trái tim em cũng đầy ắp hình ảnh của anh. Khi vui cũng như khi buồn, người đầu tiên em kể chuyện và chia sẻ bao giờ cũng là anh. Trong trái tim em, anh luôn ở đó. Tối qua em lại nằm mơ thấy anh. Anh lúc nào cũng nồng nàn,mạnh mẽ và dịu dàng với em như ngày nào...Còn bây giờ, anh đang ở đâu, làm gì nhỉ, anh có nhớ về em như em đang nhớ về anh ko? – em luôn tự hỏi mình như thế. Bởi anh đã ra đi, ra đi vì chính bản thân mình, vì hoàn cảnh, vì tương lai ... để lại cho em có chăng là những lời ngắn ngủi ... thỉnh thoảng là một lá thư , một email hay một tin nhắn ... nhưng chỉ cần vậy thôi, em biết, anh vẫn nhớ đến em, vẫn thương yêu em ... nơi xa ấy cũng ko làm xoá nhoà hình ảnh của em trong anh, ko làm cho anh lãng quên ... mình đã từng yêu nhau như vậy cơ mà ... fải không anh ? Bởi vậy em vẫn thường tự nhủ rằng anh sẽ quay về, em tin ...
Mong sao những thứ bảy ko anh thế này sẽ đi qua thật nhanh ... để anh của em quay về với em ... Gục đầu vào giấc ngủ để một “ saturday night “ lại trôi qua lặng lẽ ... em học cách lãng quên ... nhưng ko fải quên anh ... mà là quên đi những ngày thứ bảy cô đơn .... Ngày mai thức giấc, em sẽ lại là em ... là em của riêng anh ....
************************************************** *************