Diễn đàn của Pro
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn của Pro

Hãy ủng hộ diễn đàn của lớp 49TTH chúng ta
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 QUÁN TRÀ

Go down 
Tác giảThông điệp






QUÁN TRÀ Empty
Bài gửiTiêu đề: QUÁN TRÀ   QUÁN TRÀ I_icon_minitimeThu Nov 13, 2008 6:55 pm

Re : Quán trà Tự Chọn từ lâu đã trở thành điểm hẹn khá quen thuộc của mọi người. Khách đến quán đủ mọi lứa tuổi, Nguyệt Thiên tôi là phục vụ ở đó. Làm việc ở đây, tôi được nghe chính các nhân vật kể về mối tình của mình, tôi cảm nhận được nỗi đau trong lòng họ. Ứng với mỗi câu chuyện là tên một loại trà, kết thúc mỗi câu chuyện luôn có câu : "Quán trà là nơi bắt đầu và kết thúc mọi chuyện."

Mở đầu cho Quán Trà kì này là một câu chuyện xảy ra khi tôi đến quán làm khoảng 3 tuần, tên câu chuyện là " Lục trà chanh - thầm lặng và đợi chờ". Bạn đã biết đến vị đắng của Lục Trà?! Vậy thì thật sự mức độ đắng của nó tới đâu? Hãy xem rồi sẽ rõ....


LỤC TRÀ CHANH - THẦM LẶNG VÀ ĐỢI CHỜ

Part 1

Tôi bưng ly trà đến chỗ bàn sát cạnh cửa kiếng, nơi con người ta có thể vừa uống trà, vừa nhìn ra ngoài ngắm mọi vật.

- Lục Trà Chanh của em đây!

Tôi dặt ly trà xuống trước mặt một cô bé chừng 17 hay 18 tuổi gì đó. Cô bé mỉm cười :

- Cám ơn chị!

Tôi quay về quầy tiếp tân, từ chỗ ấy, tôi có thể quan sát cô bé rõ nhất. Một cô bé khá xinh nhưng sao tôi có cảm giác đôi mắt xoe tròn kia có vẻ buồn quá. Thật không hợp với khuôn mặt trài xoan ngây thơ kia tí nào. Cô bé cứ ngồi im và lặng lẽ nhìn ra ngoài, như thể là đang chờ đọi ai vậy, Có lẽ cô bé có hẹn trước.

Nhưng rồi hình như người mà cô bé chờ đã không tới, vì đã tới lúc quán đóng cửa, cô bé ra về với một nỗi buồn câm lặng.

Không, đó không đơn thuần là một cái hẹn tầm thường, tôi biết như thế vì suốt tuần lễ đó, cô bè cừ đến, cứ chờ, cứ buồn bã ra về và đặc biệt là vẫn cứ uồng mãi món Lục Trà Chanh, thứ trà mang vị đắng, chát, chua và có cả ngọt nữa. Cô bé luôn luôn ngồi ở góc bàn đó, khiến cho tôi có cảm giác hình như chỗ đó thiết kế là để dành riêng cho cô bé....

Một ngày như mọi ngày, cô bé lại ghé quán khi đồng hồ vừa diểm 2h trưa. Như thường lệ, tôi mang trà ra cô bé, và khà quen với món trà mà khách hay uống nên tôi không cần hỏi, cứ bưng trà ra cho cô bé.

- Lục Trà Chanh đây! Chà...sao em cứ uống mãi món này mà không đỏi món khác? Còn nhiều thứ mà. Hay em bị nghiện Lục Trà Chanh rồi?

Câu hỏi vô tình của tôi dường như đã tác động mạnh đến tâm trạng hiện thòi của cô bé. Cô bé cười nhạt :

- Ừa, có lẽ chị nói đúng! Em đã bị nghiện Lục Trà Chanh thật rồi. Nghiện cái cái vị chua của Chanh, vị đắng và chát của Lục Trà. Chua-Chát-Đắng, giống như hương vị của tíng yêu vậy.

Cô bé làm tôi tò mò quá. Tôi thật muốn biết việc gì đã xãy ra mà cô bé lại trở nên như thế. Đáng lí cái lứa tuổi của cô bé phải hồn nhiên, ngây thơ lắm chứ, tại sao...

- Chị tên gì?

Câu hỏi của cô bé đã đưa tôi khỏi một chuỗi những câu hỏi không lời đáp ấy. Tôi trà lời :

- Chị tên Nguyệt Thiên!

Cô bé cười :

- Tên em là Trúc Tiên. Hình như chị đến làm ở đây chưa lâu nhỉ?!

- Ừa, chị mới nhận việc được một tuần nay. Nhưng câu chuyện của em...à, chị xin lỗi, chị hơi vô duyên nhỉ!

- Không sao. Nếu như chị muốnn biết như thế thì cứ ngồi xuóng đây. Dù sao thì em cũng cầnn có người tâm sự

Tôi ngồi xuống chỗ đối diện cô bé, cô bé phóng tầm mắt vế một nơi xa xôi qua lớp kính rồi bắt đầu kể :

- Câu chuyện xãy ra cách đây 1 năm, tại quán trà này, em đã......

Câu chuyện bắt đầu lúc mà Trúc Tiên còn là một cô nữ sinh hồn nhiên, chưa biết nghĩ hay mong nhớ bất cứ một ai cả. Vào một ngày nọ, tại quán trà này, cô bé đã gặp được người đó...

Nó đặt mạnh ly trà lên bàn để cố ý gây sự chú ý của một anh chàng khá bảnh bao đang ngồi ấy, nhìn ra ngoài đường. Anh chàng đã quay lại nhìn nó như nó mong đợi. Anh ta hỏi :

- Gì đó cô phục vụ?

Anh làm nó bối rối quá trời. Gì chứ ? Nó dâu phải phục vụ. Nhưng đám bạn nó từ bàn bên kia đang ôm bụng cười, nó không muốn mất mặt như thế, nó cố tình nói to lên để át khí thế của anh :

- Ai...Ai bảo anh tôi là phục vụ?

- Cô không là phục vụ cứ là gì?

- Là khách!

- Khách?

- Ừa, bộ hông được sao?

Anh chớp mắt nhìn nó :

- Được...nhưng sao cô không về chỗ mấy cô bạn của cô nhỉ? - vừa nói, anh vừa liếc mắt sang bàn bên kia.Nó trả lời tỉnh bơ :

- Tại tui thích ngồi đây.

- Nhưng đây có người ngồi rồi.

- Tui biết chứ, nhưng mình anh ngồi thì hơi rộng, tui ngồi nữa được không?

Anh mỉm cười :

- Được! Nhưng cô cứ ngồi một mình nhé! Chào cô!

Nói rồi, anh đứng lên đi một mạch ra cửa làm nó ngẩn ngơ. Mấy đứa bạn của nó bắt đầu cười nhạo, nhưng với nó thì chuyện đó giờ đã không nghĩa lí gì nữa, nó chỉ cảm thấy có lỗi vì đã vô cớ chọc giận anh. Nó bắt đầu nghĩ phải gặp lại và xin lỗi anh mói được...

- Ôi, tới giờ em phải đi rồi, hôm khác em sẽ ghé kể chị nghe tiếp. Chào chị!

Cô bé hối hả ra về. Tôi nhìn theo sau, cứ luôn xao xuyến mãi. Tôi thật sự muốn biết chuyện gì đã cướp đi vẻ vui tươi của cô bé, nhưng phải chờ tới ngày mai, khi cô bé quay lại quán trà......

Part 2

Ngày hôm sau, như thường lệ, khi đồng hồ vừa điểm 2h trưa là cô bé xuất hiện. Tôi nhanh nhảu bưng trà ra và ngồi xuống chỗ ghế đối diện cô bé. Sau khi hớp ngụm trà đầu tiên, cô bé hỏi :

- Hôm qua em kể tới đâu rồi chị?

- Tới đoạn anh chàng ấy đứng lên bỏ ra về.

Cô bé lại phóng tầm mắt ra xa và bắt đầu hồi tưởng lại :

- À phải, lúc đó thì em.....

Lúc đó thì nó đã nhận ra lỗi lầm của chính bản thân nó. Đúng là nó hơi bị vô duyên thật. Tại nó mà anh giận dỗi bỏ về. Mà xưa nay, tính của nó rất sòng phẳng, nghĩa là đã vay ai cái gì thì phải trả cái đó, đã làm sai cái gì thì phải xin lỗi và khi nào được sự tha thứ của người khác, nó mới thôi. Cho nên nó đã chủ động chờ anh suốt ngày hôm sau. Lạ thật! 3h rồi mà sao anh chưa tới nhỉ?! Nó nghe ông chủ quán Trà bảo anh là khách quen ở đây, thường ghé dộ khoảng 3h trưa, nó đã đề phòng trường hợp anh tới sớm hơn nên đã đóng đô ở đây từ lúc 12h trưa. Thế mà giờ này anh còn chưa tới. Hay là anh đến muộn? Nhưng rồi nó biết anh không phải đến muộn mà là thật sự không đến. Vì đã 8h tối rồi. Nhưng nó vẫn kiên trì ngồi đợi. 9h, quán đóng cửa, nó đành ra về với một ngày chờ vô vọng. Nó không bỏ cuộc! Nhiều khi suy nghĩ, nó cảm thấy nó ngốc. Sao lại có thể bỏ thời gian ra chờ một kẻ không quen biết để nói một lời xin lỗi mà có lẽ cũng chả cần thiết đối với người ấy. Nhưng nó không muốn phá vỡ quy tắc của bản thân. Nó sẽ chờ anh dù rằng có lẽ anh sẽ không quay lại đây nữa. Nhưng nếu thật anh không quay lai nữa thì sao? Chả lẽ nó phải ngồi đây đợi tới hết đời sao? Nó bắt đầu cảm thấy lo lắng. Và nó bắt đầu cầu nguyện cho anh quay lại thật nhanh.

Tính đến hôm nay thì đã là ngày thứ tư nó chờ anh kiều đó rồi. Anh vẫn chưa quay lại. Thế là từ một người mong muốn nói lời xin lỗi, nó biến thành một kẻ xấu xa, lúc nào cũng lầm bầm nguyền rủa anh. Sao anh lai có thể đi luôn như thế chứ? Nó ghét anh. Nhưng hông biết ghét như thế nào nữa. Nó cúi mặt xuống bàn, chán nản và tiếp tục suy nghĩ về cái sự ngốc nghếch của mình. Hay là nó thôi không chờ nữa? Ừa, nó có thành ý rồi, cái này là tại anh không quay lại chứ khônt phải tại nó. Thế là nó đứng dậy và định ra về nhưng.....

- Cho cháu như cũ nhé!

Ơ...giọng ai nghe bức rức quen tai thế nhỉ?! Hình như là......

Nó vội vàng quay lại chỗ ngồi, cái chỗ mà ông chủ quán bảo anh hay ngồi, cũng là cái nơi mà nó trêu anh để rồi anh bỏ đi. Vậy ra cái sự chờ đợi của nó hông hẳn là vô ích, anh đã quay lai.

Anh vừa váo đến chỗ ngồi cũ là đã trông thấy nó. Anh ngạc nhiên, tròn mắt nhìn nó như thế nhìn một sinh vật lạ :

- Cô...ơ....sao lại là cô?

- Chào anh! Rất vui được gặp lại anh!

Nó làm ra vẻ như hông có gì, nồng nhiệt đón tiếp anh như đón một vị khách quý. Anh đáp lại sự hồ hởi của nó bằng một cái chau mày, rồi anh quay mặt định bỏ đi. Tuy nhiên, nó không muốn phải tiếp tục chờ đợi anh kiểu này nữa. Nó nắm lấy vạt áo anh, kéo lại :

- Anh khoan đi đã. Tôi có chuyện muốn nói mà....

- Nè, cô làm gì thế? Buông áo tôi ra, rách bây giờ.

- Anh phải nghe tôi đã chứ!

Chẳng biết lúc đó là sợ rách áo hay tại tội nghiệp nó mà anh thay đổi ý định. Anh nói :

- Thôi được, cô buông áo tôi ra đã. Tôi sẽ nghe cô nói. Thế cô muốn nói gì nào?

- Ơ...tôi....tôi......- Kì lạ! Rõ ràng nó đã chuẩn bị kĩ càng trong mấy ngày qua những câu nào phải nói với anh. Thế mà giờ đứng trước anh, nó tự nhiên quên mất tiêu những gì nên nói.

Ông chủ quán xuất hiện. Anh hỏi nó :

- Cô uống gì thì kêu luôn đi.

Nó nhìn anh, rồi mỉm cười hỏi :

- Thế anh uống gì?

- Lục Trà Chanh!

Nó quay sang ông chủ :

- Cho cháu Lục Trà Chanh.

Anh ngây ngô nhìn nó :

- Cô bắt đầu đi ngược sở thích của mình từ khi nào vậy? Mà sao bắt chước tôi?

Nó đời nào chịu thua. Cho nên nó tấn công lại liền :

- Gì gọi là đi ngược sở thích? Tôi có bảo là không thích Lục Trà Chanh đâu. Nói cho anh biết nhé, tui uống thứ đó hơi bị thường xuyên đấy! Còn nữa, hông phải Lục Trà chỉ mình anh được uống đâu. Tui có quyền tự do mà....

Anh nhìn nó thao thao bất tuyệt nãy giờ mà không lên tiếng. Ông chủ quán mang trà ra. Anh cầm ly trà lên uống trước, vẻ mặt hết sức bình thường. Thế là nó nối gót theo sau. Nhưng......

Thấy nó ho sặc sụa, lại nhổ hết trà vừa uống ra và mặt thì nhăn nhó :

- Trà gì mà vừa đắng, vừa chát, vừa chua

- Lục Trà mà. Nhưng cô bảo cô uống nó hơi bị thường xuyên mà không biết sao? Kể ra thì lúc nãy những gì cô nói hình như hông đáng tin.

- Anh....tại tôi...ờ...lâu quá hông uống nên....

Anh bật cười. Đây là lần đầu tiên nó thấy anh cười. Kể ra thì anh cũng đẹp trai lắm chứ, với điều kiện là anh đừng quá nghiêm nhị như lúc đầu. Anh nói :

- Cô này bướng thật. Ông chủ ơi....cho cháu Trà Sữa Mật Ong!

Nó nhìn anh :

- Anh kêu thứ đó chi vậy?

- Thì cho cô uống.

- Ai bảo với anh là tôi sẽ uống thứ đó?

- Thì tôi đoán!

- Xạo! Anh không đoán.

- À ....thì tôi hay nghe cô gọi lúc vào đây. Phải rồi, cô chờ tôi chi vậy?

- Ai nói với anh là tôi chớ anh?

- Ông chủ!
Về Đầu Trang Go down






QUÁN TRÀ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: QUÁN TRÀ   QUÁN TRÀ I_icon_minitimeThu Nov 13, 2008 6:56 pm

Nó lúng túng :

- Vì...tôi muốn xin lỗi anh vì vụ hôm bữa. Tôi....

- Tôi quên vụ đó rồi, cô cũng không cần nhớ đâu.

Thì ra anh là một con người khá rộng lượng, không quá hẹp hói như nó tưởng tượng. Nó hỏi :

- Ngày nào anh cũng ra ngồi đây chi vậy? Chờ người yêu à?

- Tôi đâu có người yêu nào đâu mà chờ. Chỉ có chờ nghe thôi.

- Chờ nghe? Nghe cái gì vậy? Tin tức Khủng Bố hở?

Anh lại cười :

- Cô đùa vui ghê! Tui chờ nghe giọng một cô bé, cứ mỗi lần ghé quán trà, cô ấy luôn cười đùa, nụ cười y như thiên thần.

Nó sững sờ :

- Wa.....anh cũng si tình ghê ta! Nói tôi nghe xem cô ấy tên gì?

- Tên cô ấy, cô cũng biết đó.

- Thế sao? Nhưng tên gì cơ? - Vừa nói, nó vừa bưng ly trà mới kêu lên. Anh nhìn nó

- Cô ấy tên...Trúc Tiên!

Lập tức, ly trà trên tay nó rơi xuống liền. Nó hoảng hồn :

- Sao?! Tên nghe giống tôi nhỉ?!

- Chẳng những tên mà người cũng thế, tôi đang nói cô đó.

Tim nó đập mạnh. Cái gì? Anh nói vậy có nghĩa là.....Nó vụt chạy khỏi quán trà trong lúc đầu óc còn rối ren......

Tôi nhòm đồng hồ :

- Tới giờ em phải đi rồi đúng không?

- Ừa. Thôi em phải đi đây, chào chị.

Thế là cô bé ra vè. Tôi bồi hồi nhìn theo, mong ngày mai tới thật nhanh để tôi còn được nghe cô bé kể tiếp câu chuyện....

Part 3

Ngày hôm sau, cũng giờ đó, tôi và cô bé lại ngồi với nhau trong quán trà. Sau khi hớp ngụm trà đầu tiên và đặt ly xuống, cô bé bắt đầu kể tiếp :

- Đó là lần đầu tiên.......

Đó là lần đầu tiên có người nói thế với nó. Sao chứ? Một con nhỏ tinh nghịch, ngổ ngáo như nó mà có người thích sao? Nhưng anh làm nó bất ngờ quá sức! Ví trông anh trầm tĩnh, lạnh lùng thế mà lại bạo gan tỏ tình với nó. Nhưng anh co bạo gan hay không, với nó giờ không quan trọng nữa, mà cái chính là nó phải giải quyết việc này như thế nào. Ừm, nghĩ kĩ thì nó với anh đấu có gì là quá thân mật hay quen biết. Nó gặp anh mới 2 lần, nói chuyện với anh mới 1 lần, không kể lần đầu nó trêu anh. Thế mà tại sao anh lại nói thích nó chứ. Nó không tài nào hiều được anh đang nghĩ gì. Nhưng giờ thì nó phải đối phó với lời tỏ tình này như thế nào đây? Nhận lời hả? Đâu có được. Nó với anh....nhưng phải làm sao đây? Nó thấy bối rối quá. Cho nên suốt tuần lễ ấy, nó không đến quán trà nữa....

Sau mấy ngày nằm nhà suy nghĩ và tham khảo ý kiến của mấy nhỏ bạn mà nó cho là chuyên gia trong lĩnh vực này, nó đã quyết định sẽ nói rõ với anh. Nó không thể nào để cái chuyện này làm rối trí nó mãi. Cho nên hôm nay, nó lại ghé quán trà....

Hôm nay anh không ghé quán. Lạ thật, hình như anh chỉ ghé đây khi nào nó đã chờ mòn mắt hay sao ấy. Hay tại số nó là số leo cây? Chuyên gia bị cho leo. A, nhưng mà nói anh cho nó leo cây cũng không đúng, vì anh có hẹn nó đâu. Này là tại nó chủ động chờ anh chớ bộ. Mà phải công nhận, nó là một con người có lòng kiên nhẫn rất tốt. Bằng chứng là suốt 3 hôm nay, nó vẫn lần mò ra quán ngồi chờ anh. Nó cũng lầy làm thắc mắc là sao nó lại rãnh rỗi để làm việc đó.

Hôm nay, nó chờ anh từ lúc 1h trưa, đến 3h, anh mới xuất hiện và cũng như lần trước, anh ngạc nhiên khi trong thấy nó :

- Sao lại là cô?

- Anh tới hơi muộn đó.- Thay vì trả lời anh, nó nhìn đồng hồ đeo tay và nói như thế. Anh chớp mắt nhìn nó :

- Thế ai bảo cô chờ tôi mà cô lại hạch sách tôi về giờ giấc.

- Ai bảo tôi chờ anh? Tôi mà chờ anh á? Anh đang mơ giữa ban ngày à?

Khác với lần trước, anh không bỏ vế mà ngồi xuống ghế đối diện nó. Anh bảo :

- Thôi được, cô không chờ tôi. Thua cô luôn! Ông chủ quán xuất hiện. Anh nói :

- Cho cháu như cũ!

- Cháu cũng thế.

Đợi ông chủ đi rồi, nó mới bắt đầu vô vấn đề chính :

- Ơ....hôm bữa...tôi....chuyện ấy....

Vấn đề bây giờ là nó không biết phải nó từ đâu và nói ra sao. Anh xen ngang lời nó :

- À, cô nhắc chuyện hôm bữa tôi mới nhớ. Hôm đó ý tôi là tôi rất thích vẻ hồn nhiên của cô cũng như mấy cô hơc trò khác, vì nó làm tôi nhớ lại thời còn đi học. Lúc ấy, tôi cũng tinh nghịch như thế. Nhưng hôm đó sao cô bỏ chạy vậy? Nè, đừng nói với tôi là cô nghĩ tôi.....

- Đương nhiên không rồi. Tôi dư sức hiểu ý anh nói gì chứ. Chẳng qua là tại hôm đó tôi chợt nhớ ra mình có việc bận đột xuất nên mới bỏ về. Chứ anh tưởng.....làm gì có chuyện đó chứ!

- Thế à? Vậy mà tôi cứ ngỡ cô hiểu lầm chứ.

Cả hai im lặng. Nó nghe tim mình đập mạnh. Trời ạ, làm sao nó có thể nói cho anh biết là nó thật sự đã hiểu lầm ý anh chứ. Ôi, thế là...mọi chuyện đều là do nó tự suy diễn ra ư? Trời ơi....nó cảm thấy xấu hổ quá đi. Giá như lúc này trong quán mà xuất hiện cái lỗ, nó sẽ chẳng ngại ngần gì mà chui xuống ngay.

- Nhưng tôi không tin là cô lại bận ngay lúc đó. Tôi nghĩ cô ỏ về là vì lí do khác.

Anh đột ngột quay lại đề tài ấy làm nó đâm ra lúng túng :

- Ơ...thì tôi....
Thật may là ông chủ xuất hiện kịp lúc và giải thoát cho nó bằng cách mang đến hai ly trà :

- Lục Trà Chanh của cô cậu đây!

Anh ngạc nhiên nhìn nó :

- Ủa?! Chú có lầm không ạ? Cô này đâu có uống Lục Trà.

- Không đâu. Ông chủ mang đúng rồi đó, tôi uống Lục Trà.

Anh sửng sốt :

- Cô bắt đầu uống Lục Trà trong lúc chờ tôi à?

- Ai....ai bảo tôi chờ anh chứ?

- Ông chủ.

Nó đỏ mặt :

- Ừa thì chờ anh, nhưng sao mấy hôm nay, anh không tới?

- Tôi bận. À mà mấy hôm nay cô rãnh lắm sao mà chờ tôi?

- Thì rãnh nên tôi mới chờ.

- Không bận học à?

- Xong rồi....

Anh gật đầu :

- Thế thì tốt!

Đoạn đứng lên và bảo nó :

- Vậy thì tui sẽ đưa cô đi chơi, coi như bù lại mấy bữa cô chờ tôi.

- Ơ...hôm nay tôi....

- Nè, đừng nói với tôi là cô bận nhé. Vì rõ ràng cô vừa bảo không bận mà.

Nó nhìn đi chỗ khác :

- Thì không bận là lúc nói thôi, còn bi giờ thì...tui bận rồi.

Anh há hốc mồm sửng sốt :

- Cô....có ai nói cô ngang như cua chưa vậy?

- Phải đó! Tui thuộc họ cua mà. Bây giờ anh mới biết à?

Nhận ra chất giọng ngang phè pha chút dỗi của nó, anh chớp mắt :

- A, thì ra cô còn giận. Thôi được, tôi xin lỗi đó.

- Anh xin lỗi con gái như thế sao?

- Chậc! Cô khó khăn ghê...nói xem tôi phải làm sao nào?

Nó thấy anh cũng tội nên cho qua. Nó đứng lên :

- Thôi được, ta đi đâu đây?

Tới phiên anh ngồi xuống :

- Đi đâu?

Lần này, đến phiên mồm nó ngoác ra :

- Anh vừa bảo là đưa tui đi chơi mà.

- À, tui chợt nhớ ra là mình bận. - Anh tỉnh bơ như không.

Nó tức tối :

- Anh......

Anh bật cười :

- Tôi đùa thôi mà. Được rồi, mình tới khu vui chơi.

- Không! Tui lớn rồi, đâu còn bé.

- Thế cô bao nhiêu tuổi rồi?

- 16!

- 16? Còn bé chán. Đi thôi!

Tôi nhìn đồng hồ :

- Đã tới giờ rồi. Ôi...tiếc thật.

Cô bé cười :

- Không sao, mai em lại ghé mà.

Thế là cô bé ra về, Tôi nhìn theo bằng đôi mắt luyến tiếc. Ừm...mai cô bé lại sẽ đến và kể cho tôi nghe tiếp câu chuyện về Lục Trà Chanh..........

Part 4

Trúc Tiên ngồi vào ghế và bắt đầu kể tiếp câu chuyện :

- Hôm đó, em và anh ấy........

Đã lâu lắm rồi, phải nói là từ khi Trúc Tiên được 10 tuổi, mẹ đã không còn đưa đến đây nữa. Vui thật! Thì ra mặc dù lớn rồi, con người ta vẫn cảm thấy rất vui khi chơi ở đây. Sau một hồi rong ruổi với mớ trò chơi, nó và anh dừng chân trong một quán kem trong khu vui chơi.

- Nè, anh không ăn sao? Kem ngon lắm mà.

Anh vừa quay mặt lại đã phải đối diện với muỗng kem to tướng nó chìa ra trước mũi anh. Anh trả lời :

- Thôi, cô ăn đi. Tôi không đói.

Nó nguýt một hơi dài :

- Xạo! Anh chơi nãy giờ mà không đói à?

- Chơi nãy giờ là cô chứ có phải tôi đâu. Với lại, tôi ăn lúc nãy rồi.

- Nhưng bây giờ phải đói chứ. Tôi thấy đói mà.

- À, cái đó là do......bao tử cô thuộc dạng không đáy mà.

Nó nổi giận cấu vào người anh bằng cả hai tay :

- A, anh dám nói tôi như thế hả????

Anh phản ứng lại với trò đùa của nó bằng cách nắm tay nó lại. Anh bật cười :

- Thôi.....tôi chịu thua rồi.......
Nó mỉm cười :

- Tốt lắm! Cuối cùng rồi anh cũng chịu cười. Từ nãy tới giờ, mặt anh đơ như đá vậy.

Anh nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến :

- Thì ra cô làm mọi cái chỉ để cho tôi cười thôi à?

Nó quay mặt đi chỗ khác để khỏi ngượng vì cái nhìn đó :

- Ờ.....thì tui ghét đi chung với mấy người mặt hình sự lắm. Mà anh đang nghĩ gì vậy? Trông có vẻ nghiêm trọng à nghen.

Anh không trả lời. Nó cũng không muốn hỏi gì thêm nữa.

- Vì sao vậy? Vì sao lại lo lắng cho tôi?

Nó bị anh bất ngờ lôi về chủ đề cũ :

- Ah.....cái này......

Trời ơi! Sao anh lại nhìn nó như thế? Ánh mắt mang ý nghĩa "Tôi chờ nghe cô nói đây" của anh làm nó trở nên lúng túng. Bất chợt, nó nhớ ra cái câu tiếng anh của ông nào đó mà nó quên mất tiêu cái tên, nó đọc bừa :

- I want to make you happy because seeing you smilling make me happy!

Anh cúi mặt :

- Cám ơn nhiều lắm, Trúc Tiên......

Đây là lần thứ hai anh gọi tên nó trong một cuộc nói chuyện. Nó với anh đi chung với nhau, nó từng chờ anh, anh từng chờ nó . Nhưng chưa ai trong hai người gọi thẳng tên đối phương, chỉ trừ cái lần........

Nó nhìn lên, anh lại như lúc đầu. Anh đang nghĩ gì nhỉ? Nó khao khát muốn đột nhập vào suy nghĩ của anh ghê. Nó được ông chủ quán trà cho biết là anh vẫn thường như thế khi ngồi ở quán trà

Part 5

Tôi chống tay lên bàn :

- Vậy là em quyết định đào bới suy nghĩ của anh ta?

- Vâng! - Trúc Tiên gật đầu - Theo thời gian, quan hệ của em và anh ta.....

Anh hối hả chạy vào quán :

- Xin lỗi! Tôi hơi muộn một chút.

Nó nguýt anh :

- "Một chút" á? "Một chút" của anh là hơn nửa tiếng đó. Hông biết quá muộn là bao lâu ta?

Anh xịu mặt :

- Thì tôi xin lỗi rồi mà. Cô thích làm khó tôi thế?

Nó đứng lên :

- Lần này tôi bỏ qua. Nhưng sau này anh không được tới muộn nữa nhé!

Nó bỗng giật mình về câu nói vừa rồi. "Sau này" à? Liệu giữa anh và nó có "sau này" không? Ôi, sao hai chữ ấy lại mang nhiều nghĩa thế nhỉ? Cứ như cả hai có quan hệ bồ bịch. Hình như nó đang nghĩ sai rồi thì phải. Ừa, nó với anh đâu có thân với nhau, mà thật ra nó cũng không có quyền gì trách anh đến muộn, cũng như anh không cần phải xuống nước năn nỉ nó. Hẹn hò à? Không phải. Anh chưa bao giờ nói với nó là "Trưa mai 2h chờ tôi ở đây" cả. Thế thì sao anh và nó gặp nhau? Cũng chẳng hiểu nữa. Tự nhiên nó có cảm giác là phải có mặt ở đây vào giờ đó một cách thường xuyên; và có lẽ anh cũng thế. Anh và nó đang đến gần nhau, một cách lặng lẽ mà không một ai nhận ra.

- Hôm nay cô muốn đi đâu?

- Siêu thị mới mở. - Thật may là anh không để vào tai câu vừa rồi của nó. Hoặc giả anh có nghe nhưng cố ý làm như không. Chắc anh không muốn làm nó ngượng.

Khi cả hai đang dạo trong siêu thị

- Anh An!

Anh quay lưng lại, nó cũng thế. Thì ra đó là một cô gái khá xinh xắn, và còn trông rất người lớn nữa chứ. Cô ta chạy lại gần :

- Anh đi đâu vậy?

- Không liên quan tới cô.

Giọng điệu của anh, ngay đến nó còn cảm thấy khó chịu. Sao anh lại có thể ăn nói như thế với một cô gái nhỉ? Mà cũng lạ thật. Anh từng tỏ ra lạnh lùng với nó, nhưng cũng không đến nỗi như thế. Anh ghét cô ta à? Nhưng cô ta là ai?

Cô gái vôi lảng sang chủ đề khác :

- Anh đưa em gái đi mua sắm hở? Dễ thương quá! Bé ơi, bé tên gì vậy? Chị mua áo mới cho bé nha!

Nó phát bực :

- Tôi hông phải con nít! Cũng không phải em của anh ta.

Anh mím môi cố gắng đừng bật cười :

- Tôi là con một.

- Thế cô ta là ai?

Phải rồi, nó là ai trong mắt anh chứ? Một con nhóc lăn xăn để anh trêu đùa à? Nó với anh đã khá thân thiết với nhau so với trước kia, nhưng mà.....nó phải trả lời làm sao đây? Nó là em của anh? Là bạn, hay là......

- Đây là bạn gái tôi!

Anh đưa tay khoát vai nó. Cô gái sững sờ nhìn cả hai, mà chắc cô ta không ngờ rằng nó, người trong cuộc còn sững sờ hơn cả cô ta.

- Anh bắt đầu thích chơi với con nít từ khi nào vậy?

"Con nít"?!? Hơi bị sỉ nhục rồi đó. Nó 16 tuổi rồi, đâu phải con nít. Nhìn kĩ thì cô ta cũng đâu lớn hơn nó bao nhiêu.

- Anh cứ từ từ mà chơi trò chơi ấy đi. Sớm muộn gì thì anh cũng phải trở về bên tôi thôi.

- Tôi sẽ không bao giờ làm như thế đâu. Tôi chưa bao giờ và cũng không khi nào công nhận hôn ước giữa chúng ta cả.

- Anh.....hừ, cứ chờ xem.....
Về Đầu Trang Go down






QUÁN TRÀ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: QUÁN TRÀ   QUÁN TRÀ I_icon_minitimeThu Nov 13, 2008 6:56 pm

Cô gái bỏ đi khá xa rồi, nó mới lên tiếng :

- Anh buông tay ra được rồi đó. Và thôi mang tôi ra làm bia đỡ đạn đi.

Anh cười gượng gạo :

- Ồ, thật xin lỗi.

Nó quay mặt đi :

- Anh bảo với tôi là chưa có bạn gái, xạo thật!

Anh tỉnh bơ :

- Thì cô gái ấy có phải bạn gái tôi đâu. Cô cũng nghe cả rồi đấy. Ah, cô mua xong rồi à? Đưa đây tôi tính tiền cho.

Nó đưa cái giỏ đựng các thứ ra xa tầm tay anh :

- Tôi tự thanh toán!

Rồi vượt lện trước. Anh đủ thông minh để hiểu raq nó đang nghĩ gì. Anh chạy lên và giật lại cái giỏ từ tay nó :

- Cô giận à? Nếu muốn, cô có thể làm bạn gái tôi mà. Tôi đâu có hẹp hòi, sẵn sàng thu nhận cô ngay.

Nó tức đến nghẹn họng. Gì chứ? "Sẵn sàng thu nhận ngay"? Anh xem nó là gì?

10 phút trôi qua ở quầy thu ngân. Anh chau mày :

- Lạ thiệt! Tôi nhớ cô ta mua ít lắm mà, sao tính mãi mà không hết vậy ta?

Cô nhân viên của quầy che miệng cười :

- Anh làm cô bé nổi giận à?

- Cũng gần như thế. Nhưng sao nào?

- Tôi nghĩ.....anh nên nhìn ra sau đi.

Anh làm theo và suýt té xỉu. Gì thế này? Nó đang hùng hồ huơ hết tất cả các thứ mà nó thấy và cho vào giỏ. Anh vội vàng kéo tay nó lại :

- Cô làm ơn thôi đi mà. Nếu cứ như thế này thì tôi trở thành kẻ mắc nợ mất. Ôi trời ơi......hai tháng lương của tôi......

Thấy anh than dữ quá, nó mới bỏ lại hết những thứ vừa lấy.......

Tôi không sao ngăn được tiếng cười khi nghe qua chuyện. Nó nhìn đồng hồ :

- Tới giờ em phải đi rồi.

Tôi nhìn lên :

- Thế à? Ừa, tạm biệt em. Hy vọng mai em lại ghé.

- Chắc chắn rồi, em không thể nào không tới quán trà được. Chị cứ yên tâm....

Part 6

Cũng vào đêm hôm đó, ang đã gọi nó ra.......

Nó có vẻ bực bội :

- Có chuyện gì mà anh gọi tôi ra giờ này? 10h tối rồi.

Anh không trả lời nó mà chỉ cúi mặt nhìn xuống đất. Anh chưa bao giờ có thái độ đó cả. Anh làm sao thế nhỉ? Mặt đất có gì đó cuốn hút anh đến độ anh mãi ngắm nhìn, không còn để ý tới sự có mặt của nó?

Nó cũng không rõ nữa. Nó tiến tới sát cạnh anh :

- Gì vậy?

Thay vì trả lời nó, anh đã làm một chuyện mà nó hoàn toàn bị bất ngờ. Anh ôm nó. Thật chặt. Nó hoảng hồn định gỡ tay anh ra thì anh đã lên tiếng :

- Làm ơn......cứ như thế này đi. 3 phút thôi cũng được.

Lời lẽ của anh chẳng có sức thuyết phục chút nào. Nhưng không hiểu sao chúng lại có thể làm cho nó buông tay xuống nhỉ? Ấm thật! Nó cảm nhận được hơi ấm từ người anh dây sang nó. Nó chợt nhận ra rằng, thì ra đã từ rất lâu, nó luôn mong mỏi điều đó, mong được ngã vào vòng tay của anh. Tại sao? Để làm gì? Nó hoàn toàn không biết. Và tự dưng lúc này, nó mong anh đừng bảo là 3 phút, mà cứ bảo là cả buổi tối, nó cũng không từ chối.

Anh đã buông nó ra. Quả thật là nó có hơi thất vọng một chút. Nhưng cái đó không làm nó cảm thấy băn khoăn bằng hành động không bình thường này của anh. Nó hỏi :

- Có......có chuyện gì vậy?

Anh chưa vội trả lời nó ngay :

- Xin lỗi......

Cả hai tự dưng im lặng. Phải một lúc sau, nó mới hỏi tiếp một câu nữa :

- Tôi.....bộ tôi dùng đúng nhãn hiệu sữa dưỡng da mà anh thích hả? Hay dầu gội? Ah, tôi xài Clear đó nha!

Anh cũng phải bật cười, mặc dù tình hình này không nên cười :

- Cô thật là......sao lại như thế chứ. tôi có chuyện quan trọng muốn nói nên mới gọi cô ra đây.

- Quan trọng? Anh nói đi. - Nó cố ý hạ thấp giọng, như thể không muốn ai nghe thấy cả hai đang nói về cái gì

Anh nhìn nó, cái nhìn khiến nó phải đảo mắt đi chỗ khác để khỏi đụng phải mắt anh. Anh nói :

- Mai tôi sang Mỹ rồi.

Nó giật mình :

- Sao cơ? Mia à? Nhanh vậy? Anh....ơ.....không báo trước cho tôi?

Nó nghe tim mình thắt lại, giọng nói pha chút đắng cay. Nó phát hiện mình hoang mang một cách bất thường. Nhưng mà....thật sự nó không kìm được cảm xúc của mình. Anh nhìn đi chỗ khác.

- Tôi cũng vừa hay tin này. Ngay khi chấm dứt cuộc nói chuyện qua điện thoại với giám đốc, tôi đã gọi cho cô. Cô không cần ra tiễn đâu, vì cô còn phải đi học mà.

Lại im lặng. Nó không biết phải nói gì với anh lúc này nữa. Vui vẻ chào tạm biệt anh? Tỏ ra lưu luyến để anh đừng đi?

- Tôi....thật ra tôi muốn nói điều này với cô từ lâu lắm rồi. Cô biết không? Ngày đầu tiên tới quán trà, trong tâm trạng buồn chán truyệt vọng, tôi đã bị tiếng cười của cô thức tỉnh. Từ đó trở đi, tôi thường xuyên ghé quán để mong gặp cô, nghe được giọng nói của cô. Lúc cô làm quen tôi, tôi rất vui. Nhưng mà.....lòng tự trọng của một người con trai, không cho phép một cô nhóc trêu mình đã đẩy tôi tới hành động đó. Rời khỏi quán trà, tôi cứ lo từ nay cô sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi định sẽ thôi khônh nghĩ tới. Và....thượng đế thật độc ác. Sao cô lại đến quán trà? Lại chờ tôi, lại cho tôi có cơ hội được nghe thấy tiếng cười đó chứ?

Nó nghe tim mình đập mạnh trong lồng ngực. thì ra anh không hề vô tình như nó nghĩ. Anh cũng nghĩ rất nhiều về chuyện của hai người y như nó.

- Trúc Tiên....tôi cứ luôn tự hỏi, em là thiên thần hay ác quỷ, cứ ám ảnh mãi cuộc đời tôi. Tâm hồn em trong sáng quá. Tôi không muốn em vì tôi mà phải bận lòng. Với tôi, em....là một người mà tôi thương yêu. À, em vẫn chưa đủ tuổi để nói tới chuyện ấy nhỉ. Tôi không hy vọng gì cả, cũng không mong em chấp nhận tình cảm của tôi. Tôi nói ra chỉ vì mong em hiểu cho tôi. Tôi sẽ rời khỏi đây. Khi quay lại thì chắc mọi chuyện đã thay đổi, có thể lúc đó, em không còn là em nữa. Mong hãy cho phép tôi mang theo bên mình một kỉ niệm về em. Đó là câu nói "I want to make you happy because seeing you smilling make me happy!". Cho phép tôi nhé! Tôi sẽ nhớ mãi câu nói ấy.....

Nó mím môi thật chặt :

- Sao anh không nói sớm chứ?

- Nói ra sớm hay muộn cũng đâu có gì khác nhau.

Nó ngước mặt lên nhìn anh, qua làn nước mắt đã trào ra không biết lúc nào :

- Nếu anh nói ra sớm thì......em đã không ngang bướng như thế. Em.....vì hình như tâm hồn em lỡ nghĩ tới anh rồi.

Một lần nữa, anh choàng tay ôm nó vào lòng. Giọng anh nghe thật lạ, cứ như đó là giọng của một ái khác :

- Hãy chờ anh! Anh hứa, sau một năm sẽ quay về tìm em.

Người nó nóng lên vì nước mắt. Nó gật đầu :

- Vâng! Em sẽ chờ anh. Ở.....quán trà!

Tôi khẽ nhích người lên ghế :

- Vậy là suốt một năm nay, em đã chờ anh ấy? Em tính cứ như thế mãi sao?

Cô bé nhìn ra ngoài cửa :

- Không. Một tuần lễ nữa, em phải theo gia đình sang Canada. Nếu trong một tuần này mà anh ấy không về thì....chị nhắn với anh ấy là :"Hãy chờ em"

Suốt một tuần lễ đó, cô bé vẫn ghé quán. Nhưng quá một ngày sau một tuần, tôi không còn thấy cô bé nữa.

Hai ngày sau, một vị khách lạ đến quán. Anh ta ngồi ngay chỗ mà cô bé thường ngời, uốnd đúng thứ trà mà cô bé hay uống - Lục trà chanh. Trùng hợp à? Có lẽ thế. Ch nên, tôi cũng không để mắt tới anh ta.

Mấy ngày liên tiếp như thế rồi. Anh ta đang đợi ai? Có phải là.....

- Xin lỗi. Tôi hỏi anh đôi câu được chứ?

- Ồ, cô cứ ngồi.

Tôi ngồi đối diện với anh ta :

- Anh có quen cô bé nào tên Trúc Tiên không?

Anh có vẻ khẩn trương :

- Vâng. Cô ấy thế nào rồi?

Vậy anh đúng là người trong câu chuyện mà cô bé kể. Tôi nói :

- Trúc Tiên đã sang Canada, nhờ tôi nhắn lại với anh là...hãy chờ cô ấy. Cô ấy đã đợi anh trong một năm qua. Tôi có vinh dự được nghe chuyện của hai người. Anh....anh có cần thêm gì không?

Anh ta cúi mặt buồn bã. Tôi biết là lúc này nên để cho anh ta một mình nên rời đó.

- Xin lỗi anh! Quán chúng tôi sắp đóng cửa rồi.

Anh nhìn lên :

- À.....bao nhiêu tiền vậy cô?

Thanh toán xong, anh ta rảo bước ra khỏi quán. anh cho hai tay vào túi quần, mơ màng ngắm bóng mình in trên đường. Gì thế này? Đó không phải là nó. người mà anh mong nhớ bao lâu nay sao? Nó chạy đến, sà vào lòng anh. Anh rút cả hai tay ra để chào đón nó. Nó đang khóc. Anh biết như thế :

- Anh về rồi. Cuối cùng thì anh cũng đã trở về.

Anh vùi mặt vào mái tóc dài thơm lừng của nó :

- Phải. Anh đã về. Nhưng không phải em sang Canada rồi à?

- Em có sang đó. Tuy nhiên, em đã trở lại. Vì em đã hứa sẽ chờ anh.

Anh phì cười :

- Em ngốc quá! Thế em không nghĩ tới là....anh sẽ chờ em sao?!?

Tôi nhìn cả hai qua lớp cửa kính, trong lòng chợt rộn lên một niềm vui. Tôi tin là cả hai, không ai con phải ra đây ngồi chờ nữa. Tự nhiên tôi nhớ tới múi vị của Lục Trà Chanh : Đắng như nỗi đau khổ của hai kẻ yêu nhau, chát như chông gai trong cuộc sống, chua như sự thổn thúc của con tim, và bên cạnh đó còn có vị ngọt sau bao giông bão. Có thể coi đó là hương vị của tình yêu không nhỉ? Nhưng có lẽ phải công nhận một điều rằng "Quán trà là nơi bắt đầu và kết thúc mọi chuyện"


THE END
----------------------------------------------------------------------------


2. Tác Giả: Tommy Nguyễn >>> Truyện: Người đàn ông không khóc


- Ê thằng kia, ném cho tao bánh xà phòng !
Hắn hất hàm , quắc mắt nhìn sang bên cạnh . Nạn nhân của câu nạt nộ và ánh mắt sắc như dao kia rụt rè cúi đầu xuống , run run đưa mẩu xà phòng đang cầm trên tay cho hắn . Đó là 1 người đàn ông chừng trên dưới 40 tuổi với cái đầu hói và cặp mắt ti hí . Hắn đón lấy mẩu xà phòng bằng nụ cười nhạt và chà lấy chà để lên người . Đối với hắn cái việc tắm gội quả là điều kinh khủng . Ngày nào cũng như vậy , đúng 5h30' chiều , khi tiếng còi báo hiệu giờ tắm của tù nhân vang lên cũng là lúc hắn đủng đỉnh xách cái xô cáu bẩn vàng ệch của mình , huýt sáo rồi dội nước . 3 xô không hơn không kém .
Vẫn là điệu nhạc wen thuộc của mọi ngày đuợc chu lại và thổi ra từ 2 vành môi dày cũ rích của hắn nhưng hôm nay có vẻ như giai điệu đã tươi tắn hơn nhiều . Đơn giản vì hôm nay là 1 ngày đặc biệt của riêng bản thân hắn , chỉ mình hắn thôi . Ném bánh xà phòng xuống chân , hắn lừ đừ tiến về phía chiếc gương mẻ nằm cô độc trên góc tường phòng tắm . 2 ngón tay gẩy mớ tóc xoăn tít bù xù lên , hắn lắc lư đầu nghiêng wa nghiêng lại và rồi hắn kết thúc việc ngắm nghía của mình bằng 1 cái tặc lưỡi . Đèn hành lang đã được bật khi hắn quay lưng bỏ về phòng , cái bóng dài nghều lẳng khẳng của hắn đổ lên tường , và khi hắn bước vào phòng ngả người ra , đồng hồ điểm đúng 6h .
Kim đồng hồ điểm 6h , hắn rời mắt khỏi chiếc đồng hồ đeo trên tay và ném ánh mắt bực dọc ấy về phía mặt trời . Thật ra thì dù hắn có tức tối đến mấy chăng nữa thì ông mặt trời cũng chẳng buồn wan tâm . Ông đang vội nhúc nhích cái thân hình nặng nhọc của mình xuống núi để kịp về đón lễ giáng sinh . Trút nỗi hậm hực lên ông mặt trời không đuợc , hắn vung chân đá văng những mẩu đá dưới chân xuống núi . Những tiếng kêu khô khốc vọng lại từ triền thung lũng , nghe nhạt nhẽo và não ruột vô cùng . Hắn đang chờ người yêu .
Về Đầu Trang Go down






QUÁN TRÀ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: QUÁN TRÀ   QUÁN TRÀ I_icon_minitimeThu Nov 13, 2008 6:57 pm

Hắn đã từng yêu , cuộc đời của hắn với vài chục mảnh tình mà nếu vắt lên vai thì bả vai hắn gẫy là cái chắc , nhưng rút cục thì cũng chỉ toàn là gái giang hồ với cái thứ tình yêu được gọi là " Tình yêu cóc nhái " . Ngày wa ngày , hắn ì ạch vác trên vai mình cây thập giá và vang bên tai hắn là những tiếng "ì oap , ộp ộp , choap chọap" của những loại động vật đầm lầy, hắn trở nên khô cằn . Cũng đúng thôi , tự tôn tình yêu của mình thành thập giá , tự biến những cuộc chinh phục phái đẹp thành những cuộc thập tự chinh , hắn không khô cằn đi mới lạ . Viễn tưởng 1 ngày tìm được thứ tình yêu trong suốt , long lanh như sương mai ngày càng xa tầm tay hắn, và ước mơ mỗi buổi sáng được hôn lên trán người yêu đẹp như thiên thần giờ trở thành món hàng quá xa xỉ mà hắn không thể mua . Bởi vậy hắn quyết định gắn lên mình tấm biển " Đại hạ giá "
Người con gái đầu tiên hắn thực sự yêu khoảng 35 , 36 tuổi , nghĩa là hơn hắn nguyên 1 giáp và hiển nhiên già hơn hắn . 1 ả gái làng chơi đã hết thời với chút vốn còm lài chủ hụi nhỏ . Tình yêu đó sống chưa đầy 2 tháng khi ả đá hắn lộn tùng phèo để đi theo 1 tên ma cô , ma cô hơn hắn .
Mối tình thứ 2 của hắn là 1 ả kave
Mối tình thứ 3 là 1 ả tiếp viên karaoke
Mối tình của hắn bây giờ là 1 cô giáo vùng cao .
" Đó là 1 sự thay đổi mang tính lịch sử , nó cũng tương tự như việc mày đang khoái nghe cải lương mà chuyển sang thích nghe opera vậy " . Hắn vẫn thường tự đắc nói với những "đồng nghiệp" của mình như vậy mặc dù đối với hắn , opera và nhạc giao hưởng thính phòng là một . Hắn và đồng nghiệp đến với vùng cao nguyên Lâm Viên này chỉ với một mục đích , buôn lậu ma túy chứ hắn đâu có ngờ rằng nơi đây hắn lại có một tình yêu .
- 3526 ra nhận thư !
Đang ngỏng tai đón chờ từng tiếng động phát ra từ cái loa nhỏ treo ở hóc phòng giam , hắn bật dậy nhanh như cắt , nhưng lại hơi chững lại ngồi xuống rồi sau đó lại đứng phắt lên và sải những bước chân dài đến phòng trực ban .
Dưới ánh sáng nhợt nhạt hắt xuống từ đèn cao áp , hắn ngồi gác chân lên trên bể nước . Trước mặt hắn là 1 bức thư , nét chữ đẹp , nắn nót của 1 người con gái
"... Đà Lạt đã chớm đông , em vẫn tìm trong cái lạnh heo heo và chút ẩm uớt của mưa hơi thở anh . Mưa đẹp anh nhỉ , nhất là mưa mùa đông . Em đã từng thử ném mưa , thử ngửi mưa , em cố tìm trong tiếng xạc xào của lá rời cành trước những cơn mưa lạ một mùi mưa quen , mưa có anh . Em khờ ghê , mưa nào chẳng là mưa anh nhỉ , và Đà Lạt cũng đâu có mùa đông .... Hôm nay em lại gửi nến cho anh đấy , chỉ còn 25 ngày nữa thôi phải không anh ? 25 ngày nữa là giáng sinh đến rồi .
Mưa đã lác đác rơi , hắn ngửa mặt lên nhìn trời rồi chép miệng . Ném điếu thuốc đang hút dở xuống đất , hắn móc tay vào túi giơ gói quà lên , thóang chút nhìn chua chát , hắn ném thẳng xuống thung lũng .
Hắn cắm đầu chạy thục mạng , mưa bắn vào mặt hắn , mũi hắn đầy nước , mắt hắn nhòe đi , tiếng những cành thông gãy vỡ vụn , lạo xạo dưới chân . Mặc kệ , hắn cứ chạy , chạy , rồi lao thẳng vào căn nhà hoang nhỏ nằm cô đơn dưới chân núi .
Mò mẫm trong bóng tối một lúc lâu hắn mới tìm thấy công tắc điện . Ấnh sáng òa lên khắp căn phòng khiến hắn tự dưng thấy chói , khẽ nheo mắt và dáo dác nhìn xung quanh , bỗng dưng mắt hắn mở trừng , tròng mắt giật liên hồi , mạch máu trong con ngươi hắn vằn lên một sự hoảng sợ tột độ . Trong góc phòng , trên sàn nhà là xác 1 người con gái với loang lổ máu trên thân hình không mảnh vải . Ầm ! Một tiếng sấm vang lên khiến hắn giật mình , ánh đèn phụt tắt , căn phòng trở lại với bóng tôi ghê rợn và âm thanh của mưa . Ánh chớp bỗng chói lòa, chút ánh sáng ngắn ngủi ấy của chớp đủ để hắn nhìn rõ cặp mắt mở trừng trừng đang nhìn thẳng vào hắn . Cặp mắt của người chết đang nằm kia , cặp mắt của người yêu hắn .
Hắn ngước mắt lên , cặp mắt ráo hoảnh , lẽ tất nhiên là hắn không khóc , mà cho dù có muốn hắn cũng không thể khóc được , Gập bức thư làm tư ròi đút vào túi áo , hắn lặng lẽ bước vào phòng .
Viên quản ngục xốc lại cổ áo rồi sải bước trên hành lang , ông đang đi tuần phòng . Bước chân ông khựng lại , ánh mắt ông ngước lên nhìn tấm biển trước cửa 1 phòn giam " Phòng tử tù " . Ánh sáng leo lét từ một ngọn nến hắt lên khuôn mặt của 1 tù nhân , hắn đang ngồi xếp bằng , ánh mắt mở to và nhìn chăm chăm vào ngọn nến trước mặt . Lông mày ông quản ngục dãn ra , ông hiểu phạm nhân tử tù trứơc khi chết thường có những hành động kỳ quái .
Ngọn nến trước mặt hắn vụt tắt , nến đã hết . Hắn uể oải vươn vai ròi nằm xuống , khẽ rùng mình vì lạnh hắn kéo chiếc chăn đơn rách lên quá cằm rồi chìm vào giấc ngủ . Trong một mớ hỗn độn giữa hình ảnh và âm thanh của giấc mơ , hắn thấy mình như nhẹ bỗng và đang lướt đi trên con đường thậi dài , thật êm . Bên tai hắn vang lên những câu hỏi như đuợc vọng ra từ 1 nơi rất xa xôi .
- Ngươi là ai ?
- Tôi tên Dương Hoàng Nam . Hắn đáp như cái máy .
- Tại sao ngươi phải vào tù ?
- Tôi đã giết người , nhưng đó là những kẻ đáng chết , bọn chúng hãm hiếp ngươì tôi yêu rồi giết cô ấy chết . Tôi căm thù bọn chúng .
- Rồi ngươi cũng phải chết , đó là những ji` ngươi phải gánh chịu cho những tội lỗi của ngươi ...
Hắn ngồi bật dậy thở hồng hộc , mồ hôi khắp người hắn vã ra như tắm nhưng chân tay hắn thì lạnh ngắt , cứng đờ , tiếng gà gáy đâu đó báo hiệu bình minh đang lên , hắn ngước mắt nhìn đồng hồ treo ở giữa phòng giam - 5h sáng
" Chuyến tàu Thống Nhất từ Hà Nội đến Sài Gòn đã vào ga . Bây giờ là 5h sáng , đề nghị quý khách .... "
Nó với tay lấy túi ba lo trên giá rồi chen chân theo dòng người bước xuống tàu . Sài Gòn buổi sớm khác hẳn không khí lạnh tê tái của Hà Nội mà chỉ mới 2 ngày trước thôi nó vẫn còn co quắp . Đâu đó trong cái se se của sương sớm là 1 chút ấm áp của cái nóng nhiệt đới , nó mỉm cười hít 1 hơi thật sâu rồi bước đi . Phải rồi , nó đã mỉm cười , nó mỉm cười nghĩa là nó đang hài lòng với quyết định của nó , nó mỉm cười vì nó đã bỏ lại đuợc sau lưng mình người mẹ bệnh tật , người cha nát rượu và 3 đứa em nheo nhóc , nó mỉm cười vì từ bây giờ trở đi nó đã không sợ cái đói nữa , và nó mỉm cười vì nó đã bắt đầu bước chân vào giới bụi đời . 12 tuổi với cái mặt đem nhẻm cháy nắng và cặp mắt khôn ranh , nó thừa hiểu rằng thượng đế không rải hoa hồng dưới chân nó , nó chỉ có thể đi ngắt trộm hoa hồng và tự rải lên con đường của mình thôi .
- Ê chủ quán , cho ly coffe và gói thuốc Con mèo .
Hắn đẩy chiếc ghế trước mặt xa ra 1 chút rồi gác chân lên . Mặc kệ ánh mắt khó chịu của những người xung quanh , hắn đón bao thuốc từ tay người phục vụ , châm lửa hút và thả khói thẳng vào 1 cái đầu đang gục xuống bàn , ngay bên cạnh bàn hắn .
Tiếng ho sù sụ của 1 cô gái khiến hắn hạ thấp cái bản mặt đang vênh lên của mình xuống 1 chút , hắn nhìn cô gái với ánh mắt dò xét . Trước mặt hắn là 1 cô gái , à không , chính xác hơn là 1 cô bé trạc 16 , 17 tuổi đang húng hắng ho và đôi mắt long lanh ngấn nước , hắn nhoẻn miệng cười với cô
- Cô bé , hết chỗ khóc rồi sao mà lại kiếm 1 quán coffe đông đúc như thế này ?
" Còn 13 ngày nữa " . Hắn lầm bầm trong miệng rồi xé toạc phong bì . Lại vẫn là những dòng chữ quen thuộc .
" ... Hôm nay là chủ nhật . Có những lúc nghe tiếng chuông nhà thờ như gần , như xa em lại thầm nghĩ - Dường như đó là tiếng anh đang gọi em . Em vẫn đang yêu bằng tình yêu của người khác , sống từng ngày và mỏi mòn chờ đợi 1 lúc nào đó em sẽ tìm được mảnh vỡ của tình yêu em mà thượng đế đã vô tình đánh rơi . Em lại gửi nến cho anh mà vẫn chẳng thể biết anh dùng nó để làm ji`... "
Hắn gập thư lại , thở dài và nhìn lên trời , đêm nay là đêm trăng tròn .
Đêm trăng tròn , trăng dát lên triền dốc 1 thứ ánh vàng óng ánh như mật ong . Hắn lơ đãng thả bộ , đầu óc hắn trống rỗng . Cần quái ji` phải suy nghĩ nhiều cho mệt khi mà công việc của hắn đã thành công và hắn cũng chỉ còn ở lại đây nốt đêm nay thôi . Đang lơ đãng bỗng dưng hắn giật mình , phía trên triền dốc hình như có bóng 1 người đang đứng , 1 người con gái , 1 người con gái với mái tóc rất dài . Hắn bất chợt thấy lạnh toát sống lưng , hắn sợ , đơn giản vì hắn là 1 kẻ yếu bóng vía và hắn cũng đã nghe truyền thuyết về 1 người con gái đã từng tự tử tại chính triền dốc này . " Rắc " , tiếng chân hắn dẫm lên 1 quả thông khô khiến cô gái trên đỉnh dốc quay người lại , hắn bắt đầu cảm thấy mồ hôi trên thái dương đang chảy xuống tai , xuống cổ . Đập vào mắt hắn lúc này không phải là 1 khuôn mặt trắng bệch với 2 chiếc răng nanh thò ra từ 1 cái miệng đầy máu mà là 1 đôi mắt , 1 đôi mắt đẹp , buồn và rất quen . Đôi mắt nhìn hắn thân thiện khiến hắn định thần lại . Phải rồi , ma thì không có bóng còn cô gái này thì ngược lại , tất nhiên là có bóng , 1 cái bóng đổ dài dưới ánh trăng thật lãng mạn . Huýt sáo 1 giai điệu nhằm che dấu nỗi sợ hãi mình vừa bộc lộ , hắn bước tới
- Trăng ở cao nguyên bao giờ cũng to và sáng hơn trăng ở thành phố . Tôi nghĩ chỉ có khách du lịch như tôi mới tới đây ngắm trăng thôi , ai dè 1 dân bản xứ cũng có nhã hứng đó , thú vị ghê .
Cô gái không nói , cử chỉ thở dài và ngước lên nhìn trăng của cô khiến hắn bỗng thấy xấu hổ , hắn cảm thấy mình thật vô duyên . Khẽ nở nụ cười nhạt , hắn nhún vai rồi bước đi .
Về Đầu Trang Go down






QUÁN TRÀ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: QUÁN TRÀ   QUÁN TRÀ I_icon_minitimeThu Nov 13, 2008 6:57 pm

- Tôi đâu phải là dân bản xứ , tôi cũng như anh vậy là người thành phố .
Tiếng nói nhỏ như 1 lời tự sự của cô gái khiến hắn khựng lại , sự tự tin lại tràn ngập trong lòng , hắn biết mình đâu có vô duyên .
- Vậy ... Cô cũng tới đây du lịch ? Hắn ngồi xuống 1 tảng đá bên đường , châm thuốc hút rồi hỏi cô
- Tôi là giáo viên , tôi mới tới đây dạy học . Cô gái chớp mắt rồi đưa mũi giày gõ nhẹ xuống đường . Phía trên cao , vầng trăng vẫn yên lặng thả những vầng ánh sáng nhạt dìu dịu lên những ngọn đồi , những rừng thông và những con người .
- Con người sinh ra vốn dĩ chỉ có 1 nửa . Con người vẫn lặng lẽ đi tìm nửa kia của mình ở trên cuộc đời , tên của điều đó là tình yêu .
Hắn thả khói thuốc lên trần nhà rồi quay sang hôn vào trán cô bé đang nằm bên cạnh hắn . Nhìn hắn bằng ánh mắt đầy si mê , cô khẽ nói :
- Anh sẽ không bỏ rơi em đâu phải không ? Em chính là 1 nửa của anh mà .
Hắn khục khặc gật đầu và hắn ho , hắn sặc thuốc , nước mắt hắn trào ra . Cô bé vẫn nhìn hắn với ánh mắt long lanh , hắn biết cô đang nghĩ rằng hắn khóc vì cảm động . Hắn khẽ nghiêng người ôm lấy cô và ngấu nghiến như 1 con thú đói vồ mồi . Hôm đó là sinh nhật 17 tuổi của cô bé , tên cô là Nguyễn Kim Ngọc .
- Ngọc , em gái em là đứa út trong 3 chị em gái . Từ nhỏ nó đã được nuông chiều nên nó là đứa ngang ngạnh và khó bảo nhất . Cách đây 3 năm nó bỏ nhà đi với 1 thằng du côn và về nhà với cái thai 4 tháng . Chị 2 em mù lòa nên chẳng bao giờ dám có ý kiến trong gia đình nhưng cũng như em , chị ấy thương nó lắm . Chỉ có ba mẹ em ....
Thanh gục đầu vào vai hắn khẽ nấc , nước mắt trào ra trên khóe mắt cô rơi xuống ngực hắn nóng hổi . Người hắn run lên , cổ họng hắn đắng ngoe't . Bây giờ thì hắn đã lý giải được tại sao ánh mắt của Thanh lại khiến hắn thấy quen đến vậy . Ánh mắt của người con gái mà hắn nhẫn tâm bỏ rơi khi đang mang thai . Người con gái đã vì hắn mà tự tử , khi đó hắn có buồn không nhỉ ? Dường như khi đó hắn cũng có 1 chút hối hận , 1 chút xót thương nhưng chỉ " 1 chút " thôi .
- Thôi chết , muộn rồi , em phải về trước giờ ký túc xá đóng cửa . Ngày mai là giáng sinh , chị Thảo sẽ đến đây thăm em đấy , anh nhớ đúng 6h chiều ở chỗ này nha .
Thanh nói tíu tít rồi lập cập bước đi mà không để ý khuôn mặt thất thần của hắn . Đi được 1 đoạn , cô quay lại hôn vào trán hắn rồi mỉm cười tinh nghịch
- Anh nhớ là phải có 2 món quà đó .
Cô vẫy tay chào hắn , nháy mắt với hắn rồi bước đi . Hắn thẫn thờ nhìn theo bóng cô khuất dần cuối triền dốc , đâu đó có tiếng quạ kêu lanh lảnh giữa không gian lặng ngắt của đêm .
- Quạ ... quạ ... quạ !!!!
Hắn giật mình đánh rơi bức thư đang cầm trên tay xuống đất . Giữa nền trời đêm tối thẫm , bóng chim hòa vào nền trời chỉ có tiếng kêu thê lương của nó và tiếng vỗ cánh báo hiệu điềm gở đang đến với hắn mà thôi . 2h sáng ngày 24 -12
" .... Có lẽ đây là bức thư cuối cùng em gửi cho anh , à không , bức thư cuối cùng anh được đọc mới phải . Kể từ bức thư đầu tiên em viết cho anh đến bây giờ cũng đã 10 tháng trôi qua , 10 tháng với 30 bức . Thời gian trôi qua nhanh và chậm đủ để em nhẩm tính . 1 giờ có 60 phút . 1 ngày có 1440 phút . 10 tháng là 300 ngày và cũng là 432000 phút . Nhưng em cũng không thể có được dù chỉ là 1 phút ở bên anh . Em đã từng ước rằng em đựơc phép đánh đổi tất cả , kể cả cơ hội đuợc sáng mắt của em cho 1 phút ấy . 1 phút đủ để em có thể nói với anh rằng : Em đã yêu anh , yêu anh bằng cảm giác và bằng tình yêu anh dành cho Thanh , em gái em ... "
- Đừng yêu anh , nếu như em biết sự thật em sẽ không thể yêu anh . Nếu như em biết gã sở khanh đã từng hãm hại Ngọc là anh , nếu như em biết những kẻ em giết để trả thù cho Thanh chính là bạn bè anh thì em sẽ khinh bỉ anh , oán hận anh ...
Hắn lầm bầm bằng tiếng nấc nghẹn ngào . Đôi mắt hắn đỏ au nhưng khô khốc , lúc này đây hắn thèm được khóc biết bao , hắn thèm được 1 chút cảm giác ưon ứot trên khóe mi cũng được , nhưng tuyệt nhiên không có . Và hắn khóc suông , hắn nấc , rồi cả thân hình hắn rung lên và đổ ập xuống .
- 3526 , đã đến giờ hành quyết .
Hắn ngẩng đầu lên và từ từ đứng dậy . Giữa không gian tranh tối tranh sáng và tĩnh lặng tuyệt đối vang lên tiếng giày lộp cộp mỗi lúc một gần . Cánh cửa phòng giam hắn mở , 3 con người với khuôn mặt nghiêm trang đến đáng sợ chĩa súng vào người hắn . Người quản ngục già khẽ nhếch mép , ông bước tới và đặt tay lên vai hắn , ôn tồn nói
- 3526 anh có điều ji` muốn làm trước khi chết không ? Nếu có , tôi sẽ cố gắng hoàn thành tâm nguyện giúp anh .
Hắn mỉm cười và gật đầu .
- Bức thư này , nhờ anh đưa giúp cho nhân viên đến lấy nội tạng của tôi sau khi tôi chết .
Hắn vừa nói vừa đưa bức thư đang cầm trên tay cho viên quản ngục .
- Và yêu cầu thứ 2 - Hắn nhíu lông mày lại , nụ cười vụt tắt trên môi - Không được bắn vào đầu .
Thoáng chút suy nghĩ , viên quản ngục khẽ nhịp gót chân trên sàn và rồi ông lại mỉm cười gật đầu .
Hắn nháy mắt với ông rồi quả quyết bước đi , suốt dọc hành lang , bên tai hắn không phải là tiếng quạ kêu , tiếng bước chân nữa mà là tiếng nói từ sâu thẳm trái tim hắn , những lời hắn nói trong bức thư gửi cho Thảo
" Anh đã yêu và anh đã được yêu , dù biết rằng đến phút cuối cùng này anh vẫn chưa được 1 điều ji` trọn vẹn . Luôn luôn cô đơn, khát khao 1 cái ji` cụ thể nên chẳng bao giờ có . Thượng đế rất công bằng khi không cho em đôi mắt để nhìn cuộc đời nhưng lại cho em 1 trái tim để hiểu cuộc đời này . Anh vẫn tin rằng nhìn thật kỹ vào nến trước khi đi ngủ sẽ làm cho đôi mắt trong sáng hơn và giờ đây , đôi mắt của anh sẽ xứng đáng với em hơn . Tình yêu là những mảnh vỡ từ 1 tấm gương mà thượng đế vô tình đánh rơi để rồi con người phải đi tìm mảnh thích hợp ghép vào , đó là điều em đã từng nói . Nhưng anh nghĩ , tình yêu chỉ đơn thuần là những viên chocolate có mùi vị khác nhau nhưng cuối cùng vẫn ngọt trong tim . Có người nói , con người luôn chênh vênh đứng giữa nụ cười và nước mắt , anh mong rằng em sẽ luôn nghiêng về phía mặt trời , nghiêng về nụ cười . Cho dù có nước mắt thì đó cũng là những giọt nước mắt rơi xuống vì hạnh phúc " .
Cuối hành lang , cánh cổng sắt từ từ mở ra . Ùa vào mặt hắn là ánh sáng của bình minh , bình minh ngày giáng sinh . Hắn đưa tay lên che mắt rồi lại vội vàng rụt xuống . Hắn nhếch môi cười , và rồi những tiếng khục khục trong cổ họng , cuối cùng là tiếng cười vỡ òa ra . Đó là tiếng cười sảng khoái nhất trong cuộc đời hắn và đó cũng là tiếng cười đậm đà nhất vì miệng hắn đang mặn chát những giọt nước mắt . Cuối cùng thì hắn cũng đã được khóc ... và khóc được .


The End
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





QUÁN TRÀ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: QUÁN TRÀ   QUÁN TRÀ I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
QUÁN TRÀ
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Khi anh bạn... có mặc quần áo
» Quản lý khách sạn (Mô phỏng)
» Sổ Quản lý Sinh viên!!! (Hot hot)
» Nếu phải xa nhau-Minh Quân
» Windows 7 không có ứng dụng email, quản lý ảnh

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn của Pro :: Cùng nhau kể chuyện :: TRUYỆN TÌNH CẢM-
Chuyển đến