Tác giả : Nguyễn Ngọc Tuyết
Thể loại : Truyện tình cảm
Cận tết, anh email về: "Anh sẽ về ngày..., ra đón anh nhé!". Lâu lắm chị mới nhận được tin anh. Vậy là như một người tình ngoan ngoãn, chị lại mua hoa ra phi trường. Lần này trông anh còn trẻ hơn hai năm trước. Đi bên anh chị càng thấm thía cái tuổi "bóng xế chiều tà" của mình. - Anh về ăn tết luôn à? - Ừ, cũng định vậy. Bên kia lạnh quá! - Công việc thế nào? - Cũng nhì nhằng. Nghề tự do mà. Lên lên xuống xuống vậy thôi. - Bên này bọn em gọi là làm theo phong trào. Anh cười ngất. Tiếng cười vẫn hào sảng, đáng yêu như ngày nào. - Dùng từ hay quá hả? Anh lạc hậu mất rồi! Hai người cứ nói những chuyện không đầu không cuối như vậy. Vậy mà lòng chị cứ như nở hoa. Có lẽ cả một thời gian dài, chị chưa hề thú vị thế trong chuyện trò, trong những giao tiếp hằng ngày. Hay đúng như lời nhỏ cháu gái thường phê bình: - Cô đòi hỏi cao quá ở mọi người. Cứ như cái thời xưa của cô ấy! - Sao là "của cô"? Vậy cái thời nay của cháu thì sao nào? - Thì bọn cháu dễ chơi, dễ hòa đồng và vui hết mình, buồn hết cỡ chứ không giữ kín mọi thứ trong lòng để ngậm ngùi, phiền muộn như cô. Giá như có mặt lúc này, chắc nhỏ cháu gái lại bĩu môi như mọi lần: - Cô coi, cái chuyện tình yêu của cô cũng xưa như trái đất! Ai đời người yêu bỏ đi mấy chục năm trời, có vợ con đùm đề mà lần nào về cô cũng đón mừng như báu vật... Chị liếc nhìn anh. Ừ, có lẽ mình vô duyên thật. Sao mình cứ như đứa trẻ được quà thế kia? Sao mình vẫn còn xúc động, bồi hồi trước người tình xa lơ xa lắc này? Còn anh thì... Chị thèm biết mấy cái vẻ tự nhiên nhẹ nhõm ấy của anh mỗi lần gặp lại. Cứ như không hề có cuộc chia tay ngày nào, cứ như hai người vẫn ngày ngày gặp mặt với những câu chuyện nổ dòn như pháo tết ấy thôi... *** Đêm. Góc sân trước nhà ngát hương nguyệt quế. Hai chậu hoa chi chít những nụ hoa nhỏ, trắng ngần. Chị ngước mặt lên trời, hít thật sâu mùi hương ngọt nồng. Cụm hoa này một cô bạn chiết nhánh cho, chị trồng cả mấy năm trời, lá lên xanh mịt mù mà không hề ra hoa. Cô bạn bảo: - Tại cành mận che rợp nên thiếu nắng đó mà, cứ bứng vào chậu mang ra chỗ thoáng, đừng tưới nước gì cả. Khi nào lá nó già đi, quắt lại cây sẽ phát hoa thôi. Ngẫm ra thật đúng. Mấy hôm nay nguyệt quế đã nở đầy. Mùi hương đêm đêm theo chị vào giấc ngủ như nụ hôn đầu chị không thể nào quên, nụ hôn ướp đầy hương nguyệt quế bên thềm nhà anh một thuở xuân thì. Có phải vì vậy mà chị vẫn xao xuyến, vẫn nhớ mong? Kỳ này anh về, chị sẽ khoe với anh hai chậu hoa này, loại hoa anh đã từng yêu thích. Chị sẽ châm một bình trà "quạu", thứ trà Thái Nguyên hạng nhất, pha cho mỗi người một "phin" cà phê đậm đặc trên chiếc bàn đá trước sân để cùng nhau đối ẩm trong hương nguyệt quế thơm nồng. Và mọi thứ lại như xưa, như tất cả vẫn đứng yên từ những năm tháng ấy. Trời, chị ao ước biết bao một lần được sống lại, chỉ một lần thôi... Mỗi buổi sớm, đi tập thể dục nhìn thấy nhiều cặp vợ chồng già, chậm rãi đi từng bước bên nhau, thanh thản, yên bình như họ đã đi cùng nhau tự kiếp nào, chị thật ngưỡng mộ làm sao! Dường như những biến động, quay quắt của cuộc đời đều cúi đầu lùi bước trước những mái đầu bạc phơ, những gương mặt vô ưu kia. Và chị muốn được nhập vào họ, đi cùng họ, những "người xưa" ấy... *** Trước tết một tuần, đột nhiên anh thông báo: - Mai anh phải trở qua thôi, bên ấy có việc! Chị ngỡ ngàng: - Sao vậy anh? - À, con gái anh gọi về, chuyện làm ăn ấy mà. Thì ra vậy. Anh vẫn nói tuy hai vợ chồng ly thân nhưng mấy đứa nhỏ vẫn "quấn" ba lắm, vẫn qua lại thường xuyên. Còn chuyện công việc thì làm sao lường được. Có điều chị vẫn nghe hụt hẫng trong lòng. Nhớ lúc mới về anh siết vai chị, hứa: - Nhất định năm nay anh ăn tết quê nhà. Lâu lắm rồi anh thèm không khí, hương vị tết của mình, ăn tết bên kia buồn lắm, trống vắng lắm... Hóa ra "hương vị quê hương" vẫn không sánh được chuyện làm ăn! Hình như có điều gì đó vừa vỡ vụn trong chị. Một chút vị trà Thái Nguyên đắng đót mà ngọt mềm trên lưỡi, mùi thơm lừng của tách cà phê bốc khói, hay thoáng hương nguyệt quế trong đêm... Ôi nguyệt quế trắng ngần của nụ hôn xưa đã rơi rụng rồi sao, trong lòng con người chân vừa chạm ngõ đã thấp thỏm rời xa? Đưa anh đi rồi, chị trở về căn nhà quạnh quẽ. Nhỏ cháu đã theo bạn đi chợ tết. Chị ngồi lặng trên băng đá trước sân nhà. Hai chậu nguyệt quế vẫn tỏa hương mà người yêu hoa đã đi mất. Đêm vẫn trôi lặng lẽ. Đêm dịu dàng ủ kín chị trong bóng tối êm ả. Chị nâng tách trà lên uống một ngụm rồi cười khan một mình. Có lẽ nhỏ cháu gái chị nói đúng. Chị quả thật là "người xưa"!